logos

KHÓM MÂM XÔI ĐẦU NGÕ

 

 

Tôi từng đọc một truyện ngắn của một nhà văn nổi tiếng người Nga mà tôi không nhớ rõ tên, kể về cuộc đời của chàng trai nghèo và những ước mơ tưởng chừng bình dị về một trang trại với những khóm phúc bồn tử tự tay anh trồng. Bởi một lần ghé thăm vườn nhà bạn và được mời ăn những quả mâm xôi chín, anh lỡ trót chìm đắm trong sắc đỏ quyến rũ và vị ngọt ngào dịu nhẹ thơm ngon của loại quả ấy.

Hình ảnh có liên quan

“Ta về thả xuống dòng sông

Tuổi thơ vay mượn cánh đồng lúa xanh

Quả mâm xôi chín ngọt lành

Tiếng chim chiền chiện hót xanh vòm trời...”

Có một cô gái ở tuổi mộng mơ, chiều chiều nhìn ra bến sông, trôi dạt tầm mắt vào những khóm mâm xôi đầu ngõ, ngắm những đám mây lững lờ trôi, và mơ về một tình yêu chân thành, tinh khôi, không vẩn đục sau bao năm tháng; nơi có dòng sông thơ mộng hiền hoà, dịu dàng lướt qua tiếng piano du dương trầm bổng và những giai điệu quê hương. Nơi thành phố mờ sương, đầu ngõ có khóm mâm xôi đỏ trĩu quả ai trồng, cô gái thầm mong về một mái ấm bình dị, cùng anh xây nên ngôi nhà tình yêu, trong vườn nhà vun thêm cây mâm xôi đáng yêu như thế.

Nếu như bao cô gái khác yêu màu hoa cúc vàng hay những chùm phượng vĩ, cô gái nọ trót say đắm từng chùm quả, ngọn lá của khóm mâm xôi bình dị sau nhà. Hơi giống cây dâu rừng, hình tam giác, bụi cây có đầy gai, quả thường là màu đen hoặc đỏ. Lúc còn non, quả thường có màu xanh, lúc chín thì chuyển sang màu đỏ và lúc dần ngả đen cũng là lúc chín nhất, ăn rất ngọt, rất thơm. Thời trẻ, bọn trẻ con trong xóm hay hái tranh nhau quả đen ăn, mặc cây hay mọc ở bờ bụi, nhưng ngon lành, mát ngọt cả họng.

chuadung3.jpg

Mâm xôi gắn liền với tuổi thơ của mọi đứa trẻ xóm ấy, những năm đó còn nghèo, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn tình thương. Người lớn trong xóm đặc biệt trân quý cây mâm xôi đầu ngõ, vì nó đã được trồng từ lâu đời, đi qua bao năm tháng, bao thăng trầm cùng người dân. Những cụ già hay kể lại cho con cháu về sự tích của nó, những câu chuyện về ngày xưa, những ngày gian khó, khi mà chưa có gì, cái đói cái rét hại dân, chỉ có cây mâm xôi ấy là báu vật của cả thôn. Khi quả chín, hàng xóm thường tụ tập chia nhau ăn những dĩa mâm xôi dầm thơm ngọt nứt mũi, tình làng nghĩa xóm ngày ấy thật đáng trân quý biết bao….

Kết quả hình ảnh cho nhánh mâm xôi

Bà hay kể về tình yêu của ba và mẹ, về những ngày đầu rung động, khi tình yêu chưa dám thổ lộ nên lời, chỉ dám bày tỏ tâm tình bằng cây đàn guitar cũ và những khúc tình ca ba ngồi ba hát, “Hẹn em từ muôn kiếp trước, nhớ em mấy thuở bạc đầu. Anh đã âu sầu vì đường tơ vương vấn. Em để cung đàn đưa anh về đâu…”; và cả những câu chuyện tình buồn ngày cũ, nơi con ngõ ấy, đi qua khóm mâm xôi như bỏ lỡ cả một đời hạnh phúc… Khi ta lỡ dư âm hình bóng một người, là những cảm xúc chân thật nhất, xuất phát từ trái tim đong đầy yêu thương, dẫu đôi khi biết rằng, tình ta chỉ là hữu duyên vô phận, ta vẫn chôn sâu những kỷ niệm ấy như một ngăn ký ức được khoá kín trong tim, dẫu không lôi ra nhưng nó vẫn mãi ở đấy. Là những ngày đưa em về trên con đường quê ngày ấy ngập tràn cánh hoa cúc vàng rơi, mà em phải lòng tôi, tôi không có gì cả, chỉ biết tặng em một cành mâm xôi đã chín và những cánh hoa cúc vàng ép trong trang vở, đẹp ngây ngô và dung dị như chính tình cảm chúng mình.

Raspberries-handful3.jpg

Cây mâm xôi đầu ngõ đi theo từng chặng đường tình yêu đôi lứa, khi ta cùng dệt nên cung đàn yêu thương, ta hẹn nhau đầu làng vào đêm trăng sáng có ngàn vì sao, ở nơi có khóm cây đỏ, mà thủ thỉ tâm tình, để tôi đợi nhé, nếu người đến muộn – dịu dàng tôi rót tấm chân tình vào tai…

“Ơi cây hoang dại cây màu xám

Em có cho ta trái ngọt lành?

Đến đây. Máu đỏ và gai sắc

Yêu em, em sẽ thuộc về anh...”

Những bài viết mới nhất